Thảo luận Bài viết hay về sales

dungkuenling

Thành Viên [LV 2]
Ah, không phải tui viết đâu !!!
Thấy hay thì copy lại thôi, nếu lở có post rùi thì thông báo để mình đóng topic lại nghen ? (quên mất tiêu nguồn ồi)

Người ta thường ví von cái nghề này qua 8 chữ: "cơm hàng, khách sạn, tè rông, mỏng mồm". Tôi không biết thiên hạ nghĩ sao mà nói thế, nhưng ngẫm lại thấy cũng đúng, chỉ lấy trải nghiệm cá nhân mà bình thì hình như...không sai chút nào.
sales.jpg


Nhớ lúc mới khởi nghiệp thì việc "cơm hàng cháo chợ" là thường xuyên, và bây giờ cũng vậy. Không chỉ đám nhân viên mà cả cá nhân tôi có khi nào được ăn cơm trưa ở nhà đâu. Không cần phải nói lúc đi công tác xa hay có những sự kiện lớn thì việc qua bữa chỉ là vấn đề phụ. Tôi thấy nhiều nhân viên bán hàng của mình ăn trưa lúc 2h, và ăn ở một điểm bất di bất dịch, cũng có thắc mắc là tại sao không ăn ở chỗ khác. Câu trả lời rất buồn cười "Ăn mối, thiếu được sếp ơi".
Tôi thấy mình sung sướng so với thời gian khổ cực của hơn 10 năm trước. Là 1 nhân viên bán hàng quèn, tuy ở Bình Thạnh, mà nhà phân phối ở quận 12, địa bàn phụ trách lại ở... Bình Chánh. Tôi có 6 quán cơm quen cho mỗi ngày, ở đó tôi có thể ăn thiếu như tụi nó khi kẹt tiền. Các bà chủ quán cơm cũng chẳng có ý kiến gì, vì biết chắc đến ngày giờ đó là tôi lại tới.
worst-jobs-door-sales.jpg


Ngày nay, hễ đến trưa là có điện thoại í ới rủ rê cơm trưa - cà phê, dù nhà cách công ty có 10p honda nhưng cũng lười về, chắc có lẽ đã quen cái kiếp "cơm hàng".

Chức vụ ngày càng cao, khu vực phụ trách ngày càng rộng, việc công tác xa nhà đã trở nên là "chuyện thường ngày ở huyện". Sáu tỉnh miền Đông, mười ba tỉnh miền Tây, năm tỉnh cao nguyên, và tám tỉnh miền Trung, phải nói là chưa nơi nào không có dấu chân tôi.

Việc ngủ khách sạn hay còn gọi là ngủ bụi cũng không là vấn đề gì lớn. Công tác phí 300k cho 1 đêm khách sạn, ráng tìm chỗ nào 150-200k để còn dư chút đỉnh mua quà về cho đám lính ở nhà và thằng con nhỏ.
Khách sạn mỗi vùng khác nhau về giá, 150k ở Mekong là có 1 phòng 2 giường, wi-fi mạnh như sóng Vũng Tàu, nhưng ở những điểm du lịch miền Trung thì giá đó chỉ ngủ được ở bến xe, muốn chat chit buổi tối thì chịu khó ra quán. Thường thường thì ngủ chung với tài xế để nó còn dư tiền đem về cho vợ, với lại tôi cũng ghét ngủ 1 mình ở nơi xa lạ.
Riết rồi thiên hạ đi đến đâu cũng hỏi mình về khách sạn và các chỗ... "ăn chơi nhảy múa", làm như mình mê mấy cái món đó lắm vậy, mình chỉ thích chụp hình thôi.
Có những khách sạn rất thoáng về vấn đề hóa đơn đỏ, mấy chỗ đó thường là mối. Chắc chắn khi xuống Cần Thơ là phải ngủ ở Tô Châu, còn đi Phan Thiết thì sẽ đến Công Nhi. Nói nhỏ cái này hông biết có ai bắt chước mình không, chứ nhiều khi ngủ ở nhà vẫn điện thoại cho nhân viên nhờ lấy dùm hóa đơn khách sạn.
Chuyện khách sạn thì nói biết bao giờ cho hết.

Còn cái vụ bị bệnh kinh niên, chắc nó thuộc bệnh về máu, là cái bệnh "tiểu đường". Hình như không ông sales nào không bị bệnh này, từ ông ngồi xe hơi máy lạnh đời mới cho đến ông chạy xe Cub cà tàng. Từ sales nam cho đến nhân viên nữ, từ kênh truyền thống cho đến kênh siêu thị, cũng không ai thoát cái bệnh này.
Nhớ tôi hay nói câu này với thằng tài xế dễ thương của mình: "bác tài dừng xe cho ngộ lái", lúc đó nó thường cười rồi nói: "xe đang lên đèo mà đòi lái gì ba?". Nói vậy thôi, chứ nó cũng kiếm bụi rậm hay bãi đất trống nào đó dọc đường để mình "lái", rồi nó cũng "lái" theo.
Khỏi nói mấy ông salesman cứ cột đèn, góc tường, bến xe, gốc cây...chỗ nào vắng vắng là mấy ổng "làm tuốt". Chỉ tội nghiệp mấy sales nữ, đi field với sếp mà cứ thỉnh thoảng chạy vô nhà sách hay "sếp giữ xe giùm em, em vô siêu thị chút". Lúc đầu còn ngạc nhiên, về hỏi lại sếp của họ thì thường được đáp lại 1 nụ cười kèm câu trả lời thì thào: "tụi nó đi toilet".

Chuyện mỏng mồm của sales là điều bắt buộc, vì nó nằm trong kỹ năng mà được gọi theo đúng chuyên môn là kỹ năng giao tiếp, cao hơn là kỹ năng xử lý phản đối. Thường thì các người làm sales, nhất là mấy ông nam, hay đem cái kỹ năng được huấn luyện nghiêm túc và bài bản này áp dụng vào đời thường cho 2 việc mượn tiền và cua gái.

Ngay cả bản thân tôi là 1 sales lâu năm, rành nghề, đầy rẫy kinh nghiệm xương máu chiến trường mà cũng không thoát khỏi mấy ổng. Mượn tiền đi nhậu thì sẽ nói mượn sửa xe để đi làm, mượn đi chơi với gái thì đưa ra lý do... khám bệnh. Nói chung mấy ổng "khóc" hay đến nỗi Quan Công trên bàn thờ cũng phải mủi lòng.

Có những ông kiểm soát được cái mồm mỏng của mình nên ít gây tai họa (cũng có chứ không phải không), còn đa số các ông thì gây hậu quả tuy không nghiêm trọng nhưng rất nhức đầu. Tôi rất vui khi khách hàng hay đối tác phàn nàn về cái tật nói nhiều của nhân viên mình, vì tôi biết họ đã thành công trong việc tiếp cận, từ đó sẽ có kết quả như mong muốn.
Mà tôi có mỏng mồm không nhỉ? Cái này để hỏi bé Thư xem sao.

Viết nhăng viết cuội cho vui về cái nghiệp mình đang mang. Tôi biết dân Marketing chính thống không coi dân Sales tụi tôi ra gì cả, nhưng thôi cũng kệ. Vì có 1 điều, chắc họ ít khi nhìn ra được là một Sales giỏi có thể là 1 Marketer giỏi theo ngày tháng, nhưng 1 Marketer giỏi chưa chắc đã biết bán hàng giỏi. Đây là kinh nghiệm cá nhân tôi.
salesmanag.jpg


Tôi chẳng được đào tạo gì về Marketing cả, tất cả những kiến thức về nó mà tôi có đều được "góp nhặt" từ khoảng thời gian lăn lóc trên thị trường. Tôi có thể nhận ra tất cả các actions thuộc Marketing và cũng có thể làm tốt nó. Nói thật, mọi người đừng cười, tôi không biết gọi tên các actions đó là gì.
Tôi học để hệ thống hóa lại các "góp nhặt" của mình, và ngày nay tôi hài lòng về kiến thức mà tôi có. Cho dù có người bảo rằng: "không biết con mẹ gì về Marketing mà cũng lãnh lương cả ngàn đô".

Ừ, thì mình làm Sales cũng có sao đâu, miễn đủ tiền muốn xài gì xài, và tối ngủ ngon là được.
 
Ðề: Bài viết hay về sales

Bài viết hay. Có một cái nhìn khác về ngành tiếp thị.
Đúng là không phải ai học kinh doanh cũng ra kinh doanh được đâu, còn nhờ vào năng khiếu và môi trường sống nữa. Ngành này tuy là ngành thấp trong xã hội, nhưng cũng là ngành đem lại thành công nhanh nhất.
Rất cảm ơn bạn đã chia sẻ
 
Ðề: Bài viết hay về sales

Dạo này, buôn bán hông khá, thôi cứ up đại !!!
sách có câu: “người nam nhiệt tình, người trung giỏi dang, người bắc nịnh hót”. Đây là lý thuyết tuyệt đối riêng mình thôi (ah, cái này thời mình còn làm bảo trì điện ở cty bao bì Nhựa Trung Sơn và một người việt gốc Hoa đã trình bài quan điểm đó với mình). Đương nhiên có người này người kia (tương đối mà) đùng ném đá mình nghen, mình đang nói về thế mạnh mà.
Người Hoa nói thế này:
người Nam nhiệt tình nên cho đi sales địa bàn là tốt nhất (chạy thị trường như trâu), nhờ cái nhiệt tình đó mới đánh nổi thị trường và khách hàng sẻ bị chinh phụt bởi nhiệt tình của nhân viên. Nhưng vần không yên tâm về kỹ thuật sản phẩm
Người Trung giỏi dang nên cho đi làm về kỹ thuật, người trung rất siêng năng và học hỏi nhanh trong kỹ thuật nên sẻ làm cho khách hàng yên tâm hơn. (rất thích dùng kỹ thuật mình học được để đá thằng kém hơn, tui bị hoài).
Còn người bắc thì sao: nói nịnh hót nhưng mấy loại này lại nên cho làm quản lý (mình tức lắm), vì 2 loại trên lại hay đối lập và đá nhau nên có người bắc ở giữa sẻ giải quyết mâu thuẩn giữa 2 loại này.
Đây là lý thuyết thôi đừng chém mình hén, chém quá 3 bài mình rút xuống luôn
mà hãy ủng hộ mình vài chục cái water chiller taiwan heng.
Xin chân thành cảm ơn các bạn đã sử dụng sản phẩm Kuen Ling Taiwan (kinh doanh phải quẳng cáo mà)
 
Ðề: Bài viết hay về sales

Bài viết của bác Dũngkuenling có độc đoán quá không [-( ???.
tui nghĩ bác chém gió thôi chứ người hoa biết gì nhiều về người việt mà nói ???.
nói chung Nam Bắc một nhà thì cũng có người này người nọ (bác này chắc người miền nam nên nói tốt cho họ dể sợ ;;)).
Còn về dùng người thì theo tui nghĩ tốt nhất là khâu tuyển người chọn loại người ưng ý nhất (hợp với vị trí đó nhất) rồi tiến hành đào tạo theo mong muốn là được rồi kiếm chi đủ loại dân 3 miền cho mất công vậy !!!>:D<
Nói chung là hông đồng ý với bác dungkuenling b-(
b-(b-(b-(b-(b-(b-(b-(b-(b-(
 
Ðề: Bài viết hay về sales

Bài viết của bác Dũngkuenling có độc đoán quá không [-( ???.
tui nghĩ bác chém gió thôi chứ người hoa biết gì nhiều về người việt mà nói ???.
nói chung Nam Bắc một nhà thì cũng có người này người nọ (bác này chắc người miền nam nên nói tốt cho họ dể sợ ;;)).
Còn về dùng người thì theo tui nghĩ tốt nhất là khâu tuyển người chọn loại người ưng ý nhất (hợp với vị trí đó nhất) rồi tiến hành đào tạo theo mong muốn là được rồi kiếm chi đủ loại dân 3 miền cho mất công vậy !!!>:D<
Nói chung là hông đồng ý với bác dungkuenling b-(
b-(b-(b-(b-(b-(b-(b-(b-(b-(

Mỗi người một cách nghĩ mà bác ^^ Nhưng bác nào mà muốn thành công trong cuộc sống, sự nghiệp thì cũng nên hội tủ đủ cả 3 tính cách ở 3 vùng miền (theo quan điểm của bác dungkuenling) ^^

Mà bác nào bảo đã là Sales thì phải uống được rượu, bia ý nhờ @@ Chỗ mình làm, mấy anh chị quản lý của mình toàn những người không uống được rượu bia :D Mình thì toàn đi tụ tập với bạn bè của riêng mình nên mới uống nhiều rượu bia, chứ đi gặp khách hàng có mấy khi phải rượu với bia đâu :P
 
Ðề: Bài viết hay về sales

Rượu bia để làm gì ??? (để uống chớ làm gì !!! \:D/)
Câu chuyện của tôi thế này: sách có câu “nam vô tửu như kỳ vô phong”.
Nhớ lại hồi cái công ty bia rượu sài gòn sabeco có nhờ mọi người tham gia chương trình đưa lên câu khẩu hiệu cho công ty, mình đưa ra câu thế này: “habeco, zdô zdô. Uống bia không phải chỉ là men (manly), uống bia là để kết nối bạn bè, bạn và tôi và một ly habeco (tự nhiên lên đây giới thiệu hãng bia ???, mà mình có đoạt giải nào đâu :((, thôi kệ viết tiếp).

Sư phụ mình nói thế này: Rượu bia chỉ làm con người ta mệt thêm, nhưng đàn ông mà (thường ít nói, ít bài tỏ cảm xúc ) do vậy ít có lí do để họ gặp nhau trao đổi với nhau và rượu bia là một lý do tốt giúp họ có thể gần nhau hơn.

Bạn sẻ hỏi vậy sao không rủ nhau đi uống café ~O), do câu nói tử cửa miệng đã thành thói quen “anh hùng ơi, rảnh hông, ra ngoài làm một vài ly đi :)]” vậy mới chết và phải đi uống thôi (nhiều khi có chất men chúng ta lại dể dàng bài tỏ cảm xúc và quan điểm về công việc mình hơn).

Vậy bạn sẻ hỏi tiếp: vậy sao người ta lại say xỉn: đơn giản thôi, là vì người ta muốn chứng tỏ cái tôi của mình , muốn cho mọi người thấy mình hết mình với người đối diện(ai cũng nghĩ uống nhiều sẻ không tốt nên điều hạn chế uống thì người uống nhiều sẻ là người chứng tỏ mình nhiệt tình nhất). Và cái tôi uống càng nhiều thì càng nhanh chóng bị quắc cần câu (say xỉn theo cách nói người miền nam).

Làm nhân viên kinh doanh lại càng phải uống ác liệt hơn nữa thì mấy cha khách hàng mới thấy người khác xem trọng mình thế nào. Nhưng đừng uống đến quên đường về và quên trả tiền nhé :(82)::93:, như vậy xem là bợm rượu rồi :83: (tức là tụi nghiện rượu, kêu khách hàng ra đây chỉ để nhậu nhẹt cho hã cơn nghiện của mình, thì khách hàng bị coi là mình bị xem thường áh).

bởi người châu á là vậy vần xử lý theo tình cảm là chình còn người Âu, Mỹ lại xem lý trí quyền lợi của mình là chính ( Bùi Huy làm ở chổ theo phong cách tụi Âu Mỹ nên ít nhậu là phải rồi), còn tui làm theo cách người châu á (Nhậu thấy pà luôn)

Nói về chuyện nhân viên kinh doanh tui lại thấy học câu “cái tốt trong cái xấu”: rượu chè, gái gú, massage xoa bóp, đạp thằng này đá thằng kia và chuyên đi đêm với mấy xếp cty khác. Miễn sao cứ có hợp đồng điều điều về công cty thì được xem là nhân viên kinh doanh xúc xích nhất, nhân tài của xã hội. Nhiều khi sales chân chính quá lại hóa dở, sales càng chuyên nghiệp thì độ rượu trong máu càng cao và là thổ địa những khu ăn chơi tiêu tiền của chân dài đúng nghĩa :(79):.

Bài viết quá dở quá dai lại quá dài, chỉ mong các bạn ủng hộ mình thôi (vài cái water chiller cở 900 tons là được rùi, mình không cần nhiều đâu) (chớ hông lẻ tui viết không cho mọi người đọc ah, cái thằng o0hawkbit0o kia :-w :(62):, sorry mọi người nhe tui hiền lắm :(2):)
 
Ðề: Bài viết hay về sales

Nói chung là loạt bài cuối rồi. (nói chung không còn biết có thể viết tiếp không ??? vì bạn biết tài khoản này tạo ra để làm gì mà !!!:80:)

Giận hã: o0hawkbit0o, uh mà giận làm gì khi tui với ông là một mà hé hé (ah, chung 1 acc. o0hawkbit0o là tài khoản hồi tui mới gia nhập diễn đàn, còn giờ đi làm thì lấy tên + công ty = dungkuenling vậy thì người ta mới nhớ đến mình và tên cty cũng như sản phẩm mình bán)..

Uhm, bạn có biết mình tạo chủ đề này để làm gì không ??? => thực ra để đá cái chủ đề “tâm sự nghề sales của Bùi Huy” (đừng buốn nhé) vì bạn Huy tạo ra chủ đề đó mà Huy chẳng chịu chia sẻ gì hết với mọi người (thực tế là PR bản thân thôi:().
Bạn bắt mọi người chia sẻ với bạn trong khi bạn chẳng chia sẻ với ai điều gì ???. Chỉ tội nghiệp các member thấy chủ đề hay quá, ai ngờ vào thì chủ đề chẳng có gì đáng xem cả.

Mình muốn viết ra chủ đề để mem có cái để mà đọc thôi (cũng muốn ném đá xem Bùi Huy có muốn phát triển chủ đề mình không, cạnh tranh để cùng phát triển mà). Rồi chủ đề này lại đi quá xa (mất tiêu trên diễn đàn, không ai up), vậy là lở phóng lao phải theo lao thôi (không làm cho tới mất cái thương hiệu dungkuenling sao bạn).

Nhiều lúc thấy cái chủ đề mình chia sẻ cũng dở. uh, mình có thể lấy hàng tá kinh nghiệm kinh doanh trên báo chí, trên mạng thêm vào bài viết. Nhưng bạn có biết đó là lý thuyết suôn dịch ra từ những quyển sách nước ngoài không !!!. Làm vậy để làm gì ???khi người viết chẳng có tâm (đọc ra để quên, còn tui kiến thức nhận xét từ đời thực, đọc để nhớ mà >:D<!!!).

Ok, vậy là xong phần mở đầu rồi heng. Tới phần thân bài nè ! (ý chết bửa viết nhiều lắm nhưng quăng ở đâu rồi).
Lở đánh vào diễn đàn trong tâm trạng thoải mái rồi, uh thì thế này. Mình có một người bạn tên là NT Phan Phú (ông nào kinh doanh thiết bị điện SiNo với đơn hang lớn chắc biết thằng này rồi ha).
Mình với thằng này thì đúng là Tây - Tào cải nhau (điều là dân kỹ thuật cùng lớp) nhưng mình đọc theo sách của người tàu, còn Phú lại đọc theo sách của người Tây.

Với mình luôn tuân theo quy tắc : Đạo, Thiên, Địa, Nhân, Pháp. Còn nó thì 5 w +1H cái này chắc bạn biết, còn cái của tui hầu như chưa ai biết (bí kíp người tàu mà) hôm nào rảnh viết tiếp chủ đề này nếu còn cơ hội .

Sách của người tàu tức là luôn tuân theo quy luật tự nhiên (chủ yếu về phân tích cá tính, nhân cách con người rồi đưa ra cách con người đó sẻ giải quyết mọi việc làm sao, ta đoán biết được và dể dàng triệt hạ đối thủ:-t). Cách viết theo kiểu nói ít nhưng thâm sâu và bạn phải tự hiểu nhiều (bạn thấy người Tàu không, nói thế nào ta, hay người ta thường nói với mình thế này “nhìn mầy hiền mà gian quá” :(25):chắc tại đọc sách người Tàu nhiều quá nên giống vậy, biết sao được).
Sách của người tây lại khác: lại đi vào vận dụng thực tế thấy gì nói đó (theo kiểu nói nhiều lại hiểu ít, bởi nói người Tây thực dụng là phải). Người Tây viết sách là để chứng tỏ mình giỏi, mình thấy được nhiều điều, nhiều ví dụ sinh động, người đọc nhanh chóng thấy mình bị hoa mắt, dể bị mất phương hướng (không làm chủ cá tính nhận xét riêng sự việc, nói chung là dể bị cùn đầu óc vì ít được suy nghĩ).

Nói chung là một người đi về chiều sâu và một người đi về chiều rộng (nói biết chừng nào mới hết).
Ác cái là mình luôn ở dưới thế của nó khi luận một vấn đề (nó đưa ra từa lưa hột dưa ví dụ, nào là giám đốc công ty này làm thế này và giám đốc công ty nọ làm thế khác, sau đó nhận xét với một cái giọng rất gia trưởng chắc chắn bẹp dí mình). Uh, mà sao đi làm thấy sếp nào cũng toàn thuộc nhóm gia trưởng cả:89:, chỉ có ý kiến mình là đúng, thằng nào mà khác tí là đang chống lại công ty chứ không phải nó.
Với mình thì luận với nó sẻ bẻ theo chiều hướng khác, mình tuân theo quy luật tự nhiên quanh theo Đạo Thiên Địa nhân và pháp cộng với một số tác động khách quan mà chỉ có người trong cuộc mới nhìn thấy được thôi (đặt nó vào tròng rồi đá nó te tua).
Có lẻ mình chỉ là sales tay ngang còn thằng này chuyên nghiệp rồi (có hạng ở lớp mình) nên cải không lại nó.

Mình có một số nhận xét để trở thành người thành công thế này (kinh nghiệm quan sát 3 năm). Người thành công thì do 90% là cá tính và tính cách người đó quyết định, còn 10% còn lại do kinh nghiệm sống, kỹ năng miềm, sách vở và sự hướng dẩn học tập người khác.
Tại sao ? mình thấy rất nhiều sách viết có nội dung rằng người quản lý công ty, may mắn lụm được cuốn sách bí kíp và nhanh chóng trở thành người thành công (giống y chang truyện Kim Dung). Nhưng mình cho bạn biết thế này, cái bí kíp đó chỉ áp dụng thành công với người đó thôi, còn mình làm theo thì thảm bại nặng nề ,
do cá tính và tính cách của nó họp với quyển sách đó (người ta có sẳn một lượng kinh nghiệm quản lý trong đầu và quyển sách giúp người ta hệ thống hóa nó lại) còn mình thì không.

Hay lấy mình làm ví dụ: 3 năm trước đây mình xác định rằng nếu có tiếng anh thì ngay hiện tại mình sẻ rất thành công (nhưng biết cá tính mình không kiên trì, nhanh chán nản nên kế hoạch nhanh chóng bị thất bại, còn bạn thì sao ???).
Mình thấy cá tính của những người dám nghĩ dám làm và tin chắc vào điều mình làm cho dù hiện tại thất bại. Nhưng mình tin chắc sẻ thành công trong tương lai.
Mình thấy rất nhiều bạn đọc nhiều sách của nhiều tác giả nổi tiếng (bạn mình có 30 -40 quyển là ít), rồi một thời gian sau luôn tự hỏi “sao mình không thành công” => vì bạn có được cái cá tính và nhân cách đó đâu mà đòi thành công, vì anh không phải là doanh nhân !!!

Nói chung minh có một số chia sẻ mà 3 năm mình đi làm được là:
Quyền lợi có được, chúng ta phải đòi hỏi.
Hạnh phúc có được, chúng ta phải tự tìm kiếm.
Nghề nghiệp ổn định thăng tiến chúng ta phải tự phấn đấu.
Để sống với chính mình và sở thích không phải là điều không tưởng.
Ta không là gì của thế giới này, nhưng thế giới này không thể thiếu ta.
Tôi và bạn và tất cả mọi người điều là hạt nhân của thế giới mà ta đang sống.


Tăng nhiệt huyết cho mỗi ngày làm việc: theo một số câu như “kim chỉ nam” đọc như đọc kinh ấy bạn, cứ một ngày đọc vài ngàn lần là được (tui 2 tháng đọc lại một lần)

Thứ nhất: Hãy học theo sách của brain tracy “xem công việc một ngày là con ếch xấu xí mà bạn phải ăn nó thì hãy nhanh chóng giải quyết nó để tận hưởng một ngày còn lại tươi đẹp, còn hơn là chần chừ không ăn và chịu một ngày căng thẳng nhìn con ếch xấu xí đó”.

Thứ hai: ta có một buổi tối vui vẽ nếu dành 1/2 h sau khi đi làm về viết ra nháp tất cả cái gì sẻ làm vào ngày mai, sau đó quảng nó vào sọt rát,

Thứ ba: người thành công luôn tìm ra giải pháp, còn kẻ thất bại luôn than trách số phận (tui đang than trách số phận mình sau mà hẩm hiu, xui xẻo quá, lại gặp năm tuổi không tốt nữa).

Thứ tư: không có gì không làm được, nếu không được là do mình không cố gắng

Thứ năm: tự giúp rồi trời mới giúp (trong cuốn tam@quốc)
 
Ðề: Bài viết hay về sales

Dũng viết hay quá! Cảm ơn về những bài viết nhé! Mỗi tội nếu bỏ đi mấy đoạn đá xoáy thì sẽ hay hơn đúng ko.
Bản thân mình là người Bắc, cũng làm sales nhưng ko thấy mình giỏi nịnh hót tí nào hết, chắc cái mệnh đề Bắc-Trung-Nam cũng có tính tương đối thôi.;;)
 
Ðề: Bài viết hay về sales

Dạo này kinh tế khó khăn thật, do vậy mình cũng rảnh nên cũng dành được nhiều thời gian lên tham gia diễn đàn (chỉ ngành công nghiệp nhẹ và nặng thôi chứ ngành thủy sản, thực phẩm xuất khẩu vẫn phát triển điều điều mà có khi lại mạnh hơn trước do ảnh hưởng thiếu nguyên liệu từ trung quốc).
Ok, cám ơn bác Phongta đã nhận xét :D. Nhưng lở viết rồi mình cũng không xóa được.
Xin đóng góp thêm một bài viết nữa heng: Bài viết này thì theo phong cách người Bắc, và không phải bán hàng đặt trưng về kỹ thuật mà bán về ngành hàng tiêu dùng (cũng gần giống nhau mà). Người viết thì đã qua trường lớp bài bản rồi (còn tui thì chưa đạt đến mức đó đâu, chỉ đủ xài là vừa thôi).
Đây là nguồn bài viết: http://nqcenter.wordpress.com/2007/11/28/tan-man-nghe-sales/

Tản mạn nghề Sales

A.Tâm sự một Salesman: Hôm nay Tôi đi học .
Chuông reo. Ta bật dậy, không thèm nằm nán mơ mộng vẩn vơ. Ta vừa biết, mới đây thôi, đó là thói quen của các tiểu thư. Hơn nữa, ta đang nóng lòng vô cùng. Hôm nay, ta đi bán hàng! Nghe hân hoan và trang trọng. Như ngày xưa nhà văn Thanh Tịnh viết : “Hôm nay tôi đi học!”

1. Lòng kiên trì
Thì đúng là học thật. Sếp hỏi : Mục tiêu của mày trong 5 năm tới là gì? Theo như lời những cuốn dạy phỏng vấn, ta phải tỏ ra tham vọng một chút. “Em muốn thành giám sát bán hàng”. Sếp chẳng tỏ gì hài lòng hay không, buông một câu: Tạm thời làm nhân viên phụ bán đã.

Nhân viên phụ bán gần như nhân viên giao nhận, kém nhân viên bán hàng một bậc. Ta có thêm sếp mới, người ta sẽ theo để “phụ bán”. Sếp mới dạy ta từ những thứ nhỏ nhất trở đi như làm phiếu xuất kho, lấy hàng, chằng hàng như thế nào cho chắc để đi đường được thoải mái. Cả mấy chục cân hàng cồng kềnh đằng sau chứ đâu ít. Ta tự lừa dối mình một chút, thôi coi như đang đèo người đẹp đằng sau.
dungkuenlinggmailcom2.png


Chừng một tuần, ta chán. Đường nắng. Bụi. Kẹt xe. Vất vả. Công việc vớ va vớ vẩn:78:. Mấy đứa bạn ta đang ngồi văn phòng rung đùi, còn ta phải bịt kín mặt, sợ chúng nó nhìn thấy. Đại học mà đi bán hàng. Đấy là chúng nó còn chưa biết, ta chằng được cái chức bán hàng. May “sếp mới” vô tình động viên mấy câu “chẳng mấy lúc được giao địa bàn giống tao ấy mà. Nghề này ra ra vào vào suốt”. Nhưng ta đâu phải người thay đổi xoành xoạch, đang chán đó rồi hết chán ngay được. Mãi cũng tới lúc “sếp cũ” gọi vào giao địa bàn. Rồi như thấy ta không hào hứng như ngày ban đầu… đi chở hàng, sếp hỏi sao. Ta thật thà mà rằng không khoái nghề này. Sếp, biết ta sinh viên mới ra trường, thích chữ nghĩa sách vở, viện dẫn ngay quý ngài đáng kính Philip Kotler: “ mọi người đều sống bằng cách bán một cái gì đó. Bán hàng là một trong những nghề lâu đời nhất thế giới”. Và kèm thêm – công ty mình bán hàng quan trọng lắm đó. Nghề này vất vả, ông không kiên trì thì nghỉ luôn đi. Sếp đã chuyển từ “mày” sang “ông”, kể cũng là một bước tiến…:88:

Và ta học được lòng kiên trì. Kiên trì vượt qua mặc cảm những ngày đầu đi chở hàng. Kiên trì vượt qua định kiến “nghề vớ vẩn”. Kiên trì chịu nắng mưa thất thường, nóng rét khắc nghiệt. Kiên trì vượt qua những khó khăn khi bán hàng, do hàng mình kém trên thị trường, như Dacco vs P/S, hoặc hàng mình mạnh nhưng địa bàn mình phụ trách “thằng” ất ơ không tên tuổi nào đó mạnh không chỉ hơn mà còn khủng khiếp. Mà thị trường như thế thì không thể làm nhanh một sớm một chiều được.

2. Làm nghề
Ta bắt đầu làm quen với các loại báo cáo bán hàng và đôi khi là khảo sát thị trường nếu công ty ta làm yêu cầu, đại loại như theo dõi mức độ phủ hàng của ta và đối thủ cạnh tranh, dò hỏi doanh số của chúng hay chương trình khuyến mãi… Rồi phải quen tuyến bán hàng, như bên Coca gọi là route.
Và trưng bày hàng hay những người quen nói tiếng Tây gọi là merchandise, làm quen với những khái niệm POP (point of purchase), POSM (point of sales material)… lũ làm marketing bên trên “truyền” xuống. (Sao lại chia marketing với sales nhỉ? Sales, PR hay những cái gì gì lằng nhằng đó chẳng đều là bộ phận cấu thành nên các hoạt động marketing sao?).
dungkuenlinggmailcom1-1.jpg

manager

Ta phải nắm hết tính nết cáu bẳn hay đồng bóng của từng chủ điểm bán (outlets). Ta học cách lúc nào thì đem mồi khuyến mãi ra nhử, lúc nào thủ thỉ sắp tăng giá để dọa, lúc nào phải ép bán, lúc nào thì dứt khoát không được bán nếu không muốn bị trả lại hàng sau này…, lúc nào dùng tình cảm, lúc nào dùng lợi ích để bán được hàng. Ta trở thành người hót hay như khướu lúc nào không hay.
Tới nỗi cô em xinh đẹp ngày xưa (thời sinh viên ta tán mãi không đổ) nghe ta đấu láo một lúc thì dịu dàng ngả đầu vào vai ta “anh nói hay ghê”:56:. Nhưng thế vẫn chưa hết thú vị. Ta còn nhiều cơ hội khác hay hơn…

3. Góc nhìn từ sales.
Ta bắt đầu đi tỉnh. Làm quen với nhà phân phối. Toàn là những người kinh doanh có sỏi trong đầu. Và một khi được quý mến, ta được nghe những câu chuyện khởi nghiệp hấp dẫn như truyện, có lẽ còn hơn ở phần thực tế sinh động.
Ta biết rằng hệ thống phân phối quan trọng biết bao, nó phải hiệu quả và ổn định. Nó giúp ích cho ta sau này là nếu là một marketer thì sẽ có quan điểm cân bằng hơn chứ không chỉ có mỗi TVC với Printad hay PR và quảng cáo… Ta có cơ hội hiểu rõ hệ thống phân phối, biết rõ bên trong nó còn tồn tại những hệ thống bán buôn, đổi hàng mà có những công ty đa quốc gia coi như gai trong mắt nhưng chẳng dễ diệt trong ngày một ngày hai, dù nó làm hại đến tính ổn định của thị trường.
Ta có cơ hội quan sát người công ty này xuống nhà phân phối thì được tiếp đãi như vua, người công ty kia xuống đại lý thì “nó đếch tiếp”. Chung quy ở chỗ cái đại lý cần là “show me the money”, sau đó mới là tình cảm và mối quan hệ, vì vậy bộ phận marketing công ty ta (có sales của ta trong đó) nên tạo ra càng nhiều nhãn mạnh càng tốt.
Ta có cơ hội quan sát thằng Coca loay hoay thế nào với mô hình xích lô xe đẩy ở vùng nông thôn và thành công thế nào với chính mô hình này ở thành phố lớn. Đại để thế.
Ta đi nhiều nơi, có cơ hội quan sát văn hóa và hành vi tiêu dùng của con người nhiều địa phương, biết thằng này mạnh ở vùng này nhưng chỉ là cái đinh ở vùng kia, nên ai ngắm biểu hiện nào đó ở một vùng rồi phát biểu cho cả nhãn hàng rằng tao biết thừa chiến lược của cái thằng ấy là bậy bạ… Ta có cơ hội gặp anh em đồng chí cùng nghề “làm thị trường” nói chuyện “thằng Number One, thằng ICP dạo này…” để trao đổi thông tin, kinh nghiệm còn hay hơn khối tay phóng viên kinh tế chỉ nói khoác. Ta có nhiều cơ hội còn chưa kể hết, biết hết được. Nhưng có cái này ta đánh giá cao: Bán hàng thường kiếm nhiều tiền hơn những vị trí tương tự trong công ty, điều đó thì tốt quá còn gì nữa.

4. Vĩ thanh
Nhưng để kiếm được tiền lương :55:, ta phải làm ra tiền cho công ty đã. Thế thì ta phải có kế hoạch bán hàng, kế hoạch thăm viếng chăm sóc, và dứt khoát là phải đạt được doanh số công ty đề ra.
Tháng này đạt được kế hoạch A đồng thì lo tháng sau công ty sẽ đặt chỉ tiêu A + n, trong đó n là một số lớn hơn không biến thiên tới dương vô cùng, cố gắng mà lo nhé.

Hôm nay ta đi bán hàng về, người bẩn thỉu nhễ nhại vì chở hàng nặng giữa trời chang chang nắng thì gặp ngay mấy thằng bạn ngày xưa. Một thằng bán xe hơi, một thằng bán cám, một thằng bán vật liệu xây dựng, một thằng làm tư vấn quảng cáo, tư vấn chiến lược cũng bảo nó vừa đi bán hàng về, một thằng….Ơ, chúng nó cũng đi bán hàng mà đầu bóng, com – lê cà – vạt bảnh thế.
Mà thằng làm tư vấn cũng bán hàng àh. Hóa ra từ nãy giờ ta chỉ biết mỗi chuyện bán hàng tiêu dùng nhanh. Thế thì phải làm chầu bia mới được, học hỏi, hóng hớt cái…

Tiếc là mệt quá, ta chẳng nghe được gì. Lại còn bị lời nói của bác khách hàng ruột chiều nãy ám ảnh khi ta chê Mỹ Hảo, Daso nhà quê quá, chẳng bằng Sunlight, Omo của cháu “Mày chỉ nói linh tinh. Tao thấy chất lượng của nó chẳng kém gì, nó lại là Hàng Việt Nam. Cứ như mày thì công ty Việt Nam chết hết à”. Àh, ừh, từ giờ sẽ không chê đối thủ nữa, tập trung vào sales points của mình. Nữa, tối nay ta phải tỏ ra “ái quốc” chút mới được, chẳng lẽ ý thức của ta chẳng bằng bác bán hàng. Hơn nữa, ta là marketer, nắm rõ kênh phân phối, mấy thứ Daso, Mỹ Hảo đó ai khó tìm chứ ta thì không.
Cha này giả bộ làm sales rùi chứ chức vụ cỡ RSM nhưng mà có “kinh” thực sự

B.Anh này làm ASM ( Area Sales Manager : Giám đốc Kinh Doanh Khu Vực)
Tấp xe vào quán cóc bên lề, tự thưởng cho mình ly phê đá, với ý nghĩ, “Mặc, những vĩ nhân bắt đầu từ những ý tưởng vĩ đại, Mình có những ý tưởng vĩ đại, sớm muộn gì cũng thành…”"Sao thế chú em, nghĩ gì thất thần thế?”
Thằng cha áo đỏ bàn bên trông quen quen.
“Ah, chào Đại ca?”
“Kéo ghế qua đây, nhóc”
Bố khỉ, cha này cứ mỗi lần gặp đều réo tên “Nhóc”, tớ thì tớ nghĩ mình chả nhóc tí tẹo nào. “Chuyện gì thế, kể nghe coi”
“Cứ cái giọng thấy ghét!” Rủa thầm trong bụng nhưng vẫn kéo ghế qua ngồi.
“Em mới vào nghề, mà chẳng có chút kinh nghiệm gì cả. Đại ca chỉ bảo em út chút xíu, gọi là “Huấn luyện đàn em nối gót đàn anh”.”
“Uhm… Nhóc muốn biết gì?”
Lại nhóc!
“Này anh. Em nghe nói nhiều đến Sales force, nhất là trong ngành hàng tiêu dùng nhanh( FMCG :fast moving consummer goods), lực lượng này phải thật hùng hậu vì là bộ phận chính tạo nên lợi nhuận cho công ty. Nếu em là một Salesman, làm việc thật tốt và cật lực, luôn vượt chỉ tiêu trung bình 7%, bao lâu em trở thành Sales Supervisor”.
dungkuenlinggmailcomSalesPlanningProcess.jpg


Gãi trúng sở trường, Đại ca thao thao bất tuyệt
“Nếu em đạt chỉ tiêu về doanh số, đảm bảo trưng bày hàng đẹp mắt, độ bao phủ tốt, trung bình một năm sẽ được thăng chức Sales Representative, từ Sales Representative, sẽ mất khoảng hai năm để leo được vị trí Sales Supervisor”.
“À thì ra… Vậy Đại ca kể em nghe cái Sales force gì đó trong ngành hàng tiêu dùng nhanh đi, giống như cái lần mô tả Sơ đồ tổ chức của nhà chùa hôm bữa đó, cả cái hệ thống báo cáo của nó luôn”.
“Nó thế này. Ê nhóc, quên nữa, lát anh có việc phải đi, công việc cụ thể từng vị trí anh kể sau nghen, nếu có dịp”. Nhấp ngụm cà phê, châm điếu con mèo rít một hơi sảng khoái, Đại ca tiếp lời.
“Ở vị trí Sales man, nhóc sẽ phải làm quen với các Báo cáo bán hàng hằng ngày, Thẻ khách hàng và Lộ trình bán hàng, cái mà người ta hay gọi là Route plan. Lên chức Sales Supervisor rồi, đừng tưởng chỉ đi giám sát nhân viên có đi làm không, có bỏ outlet không mà còn huấn luyện Salesman trực tiếp tại outlet. Nhóc còn phải làm Báo cáo bán hàng hằng ngày của các Salesman mình phụ trách.
dungkuenlinggmailcomSCPI_SalesOpsPlan1-693x350.jpg


Ngoài ra, Báo cáo bán hàng hàng tuần, Lịch công tác tuần, Lịch công tác tháng, Chỉ tiêu bán ra hằng tháng, Báo cáo bán hàng cuối tháng, Báo cáo thanh toán lương Salesman, Báo cáo họp vùng, Danh sách khách hàng, Thư mời trưng bày … là những hoạt động phải cập nhật liên lục. Đồng thời, Sales Sup phải tác động đến Nhà phân phối mình phụ trách Báo cáo tồn kho tuần, Kế hoạch đặt hàng tuần, Kế hoạch đặt hàng tháng”.
“Em có nghe nói đến vị trí ASM và RSM. Nó khác nhau điểm nào vậy Đại ca?”
“Vị trí ASM là Area Sales Manager, Giám đốc bán hàng khu vực; RSM là Regional Sales Maneger, Giám đốc bán hàng miền. Chúng ta chia thị trường Việt Nam có 6 miền, dưới trướng của National Sales Manager, thì mỗi miền sẽ có một RSM cai quản. Dưới mỗi RSM có khoảng bốn đến sáu ASM. Dưới mỗi ASM cũng có bốn đến sáu Sales Supervisor. Mỗi Sales Supervisor cũng thế, có từ bốn đến sáu Sales man. Một số các công ty Việt Nam chia địa bàn theo khu vực địa lý, điều này hoàn toàn sai lầm vì sẽ không đánh giá được hết tiềm năng Sales Volume.
Chính xác, nên chia địa bàn thành từng thị trường sản phẩm, hoặc tiềm năng Sales volume của sản phẩm”.
“Vậy, nếu là Sales Supervisor thì bao lâu lên ASM?”
“Mất hai năm. Từ ASM lên RSM cũng mất từng ấy thời gian như thế”
“Vậy thì, vị trí ASM sẽ làm gì, báo cáo như thế nào?”
Tôi cố nuốt những lời vàng ngọc của bậc tiền bối chia sẻ lại, rít thuốc liên hồi. Nhấp ngụm cà phê đã gần cạn, hỏi tiếp.
“Này nhóc. Lên vị trí ASM, nhóc phải làm Báo cáo bán hàng hằng ngày, Chỉ tiêu bán ra hằng tháng, Lịch công tác tuần, Lịch công tác tháng, Báo cáo họp tháng của ASM, Báo cáo họp vùng của Sales Supervosor và Biên bản họp vùng…”
“Mệt thật nhỉ! Nhưng tại sao, cứ mỗi Sales Supervisor lại quản lý từ bốn đến sáu Sales man, rồi mỗi ASM quản lý bốn đến sáu Sales Supervisor. Liên quan gì ở đây?”.
“À, đều có lý do của nó…”
lead_generation_tactics_mindmap_1.gif


Tiếng nhạc chuông điện thoại “Chuyện một chàng cô đơn” quen thuộc vang lên.
“Xin lỗi nhóc, đến giờ anh phải đi rồi. Bữa khác anh em mình tiếp chuyện…”.
Bỏ lửng câu nói tại quán, Đại ca phóng vút xe đi, để lại làn khói mỏng manh của hơi thuốc và thằng nhóc với mớ kiến thức hỗn tạp vừa được thu nạp.
“Tính tiền”.
Cô bé xinh đẹp mặc áo hai dây màu hồng con bà chủ quán tiến lại gần, mở nụ cười thật tươi:
“Anh tính dùm cho anh kia luôn phải không? Dạ, 98 ngàn ạ :(36):”.
Cười lấy lệ với cô bé, nhủ thầm “Tối nay, mì gõ trực chỉ .”.

Cái nì mấy “thằng sếp” vẫn hay ra chiêu..hì hì

C. Ông Tổng ( Natinal Sales Manager : Giám Đốc Bán hàng Toàn Quốc).
Sếp tổng Nestle, ông trước tên là Eric, khi nhận được thắc mắc của 1 anh trưởng vùng vì bị bán phá khu vực (cross-boder sales), ông này hỏi: “Thử tưởng tượng có 1 con chó chạy vào sân của chú mày mà “ị”, chú mày làm gì? 1- Đập nó, 2- Đập luôn chủ nó và 3- Tới đây “mét” anh”.
Anh trưởng vùng này nghe xong quê tự bỏ ra ngoài luôn, làm sales mà không biết gìn giữ lãnh thổ của mình thì ráng mà chịu, còn đi mét sếp làm gì. Số nào cũng vào túi sếp.
Mình trước thoát chết nhờ… nhậu giỏi. Bán bậy bị bọn nó bắt được, không xử hợp pháp được đem sang xử… gian hồ, cả đám 10 thằng ép mình uống bia cho chết, ai dè bọn nó …chết trước.
Giờ bị “gút”, hết uống bia được rồi nhe, đừng rủ.[:-D]Cũng sếp tổng Nestle, ông sau này tên là Pierre, có lần tuyên bố: “Tớ không thích những anh làm cho kết quả tăng vùn vụt, đây là những anh phá nát hai chữ “dài lâu”.

Bạn ơi, bạn nhìn quanh xem có ông sales FMCG nào tồn tại lâu không, hậu quả từ những chuyện “chơi chiêu” như vậy đấy. Anh nào mới đến, nhất là các vị trí ‘top”, cũng muốn… thị oai, thị trường từng nhìn thấy những tên tuổi lẫy lừng trong binh nghiệp nghề sales.
Nhưng về lâu về dài nợ nần cũng ứ đọng, chiêu thức cũng cũ dần, năm trước đạt số năm sau lãnh đủ, thằng tới sau nguyền rủa thằng tiền nhiệm, doanh số cứ như game online “mờ mờ ảo ảo” trong thế giới tiêu dùng thực…

Bản lĩnh nhất, theo mình, là sếp của sales phải biết đứng lên mà thưa với chủ:
- Thưa ông, thị trường hiện nay dung lượng là X, chúng ta đang chiếm thị phần là Y, dự định tăng thêm so với năm ngoái là Z từ các nguồn: tăng trưởng dung lượng của ngành hàng, thằng đối thủ A nó chết, mình giật vài ba share từ thằng đối thủ B… Vậy ông đừng yêu cầu tới …8X.

Không có lý gì 80 triệu dân VN phải uống cho hết 80 triệu gói cà phê mỗi ngày, muốn tiêu thụ hết số này chỉ có cách mang sản phẩm đi xuất khẩu (đã có chuyện một nhãn cà phê nổi tiếng (chỉ được tiêu thụ ở VN) bán phá vùng sang tới … Trung Đông, hai sếp to nhất (Country Manager) của hai nước đi họp khu vực gặp nhau chửi nhau ỏm tỏi, sếp to bên toàn cầu thì … cười trừ, kệ chúng mày chứ?)

- Thưa ông, baseline sales (khả năng tiêu thụ căn bản) là L (lấy số liệu lịch sử trung bình mỗi tháng nếu không làm gì hết cũng bán được L thùng Coca), so với chỉ tiêu chúng tôi thiếu M1 tại tháng 1, M2 tại tháng 2… vậy cần thêm hoạt động (tung sản phẩm mới, khuyến mãi cho NTD, khuyến mãi cho đại lý, mở rộng thị trường bằng khách hàng mới, kênh bán hàng mới… ) để kiếm thêm doanh số N1 cho tháng 1, N2 cho tháng 2… để khỏa lấp khoảng cách giữa chỉ tiêu và baseline sales.
dungkuenlinggmailcomgiandoy.png


- Thưa ông, để đảm bảo cho chuyện đạt chỉ tiêu, chúng tôi đã cùng lập kế hoạch và đạt được sự nhất trí của các khách hàng lớn: Coop cam kết doanh số 8 tỉ, đổi lại ta phải đầu tư 500 triệu cho hoạt động kinh doanh và tiếp thị tại Coop; Metro cam kết 10 tỉ, đổi lại sếp phải dành cho tôi 800 triệu ngân sách hợp tác với khách hàng chiến lược này, Bà Ba chợ Vườn Chuối đồng ý nhận chỉ tiêu 50 triệu, ta phải có kế hoạch giảm lượng hàng tồn và hỗ trợ huấn luyện nhân viên của bà biết cách body massage…

Theo mình, đấy mới là bản lĩnh sales: biết làm kế hoạch kinh doanh, biết đương đầu với sếp về sự thực hư của thị trường (đương nhiên còn tùy công ty nữa), biết chia sẻ gánh nặng để cùng chạy với lính mình… Bắt lính bỏ tiền thì… ác và bẩn lắm :74:.
Nhưng, cái nghiệp nó là như vậy rồi, nặng phần đối phó và sống qua ngày đoạn tháng lắm. Ít anh nào chịu nghĩ cho xa, vì “năm sau biết còn làm ở đây không?”
 
Ðề: Bài viết hay về sales

chữ nghĩa đầy nhóc kiểu này lướt qua đã thấy chóng mặt...đọc ko hết nổi bài post (or repost) :(
 
Back
Bên trên