Cuốn sách - Không gia đình

Thanh Thư

Thành Viên [LV 0]
Không gia đình (Sans Famille 1878) là tác phẩm để đời của Hector Malot (1830-1907) , cũng là cuốn sách gối đầu giường của biết bao thế hệ độc gải trên thế giới say mê vì sự xúc động, tình thương và sự li kì của nó.
Không gia đình (Sans Famille 1878) là tác phẩm để đời của Hector Malot (1830-1907) , cũng là cuốn sách gối đầu giường của biết bao thế hệ độc gải trên thế giới say mê vì sự xúc động, tình thương và sự li kì của nó. Câu chuyện nói về cuộc đời éo le của cậu bé mồ côi Rémi, cậu được đem về nuôi tại một gia đình ở vùng Sa-va-nông. Tại đây, Rémi rất may mắn khi được mẹ nuôi Barberin thương yêu và chăm sóc như là con ruột của bà vậy. Do bị tai nạn và những vụ kiện tụng không thành công, ông Barberin vốn dĩ ngay từ đầu đã không có tình thương dành cho Rémi nên đã tìm cách đem bán cậu cho ông bầu Vitalis – là chủ của một gánh xiếc rong, kể từ đó cuộc đời không gia đình của Rémi bước sang một trang mới. Nhưng dù ở đâu, trong cảnh ngộ nào, em vẫn noi theo nếp rèn dạy của cụ Vitalis giữ phẩm chất làm người, ngay thẳng, gan dạ, tự trọng, thương người, ham lao động, không dối trá, gian giảo, nhớ ơn nghĩa, luôn luôn muốn làm người có ích. Cuối cùng em cũng tìm được gia đình thật sự của mình và sống hạnh phúc sau này.

Hai người đã đi lang thang khắp mọi miền nước Anh và Pháp trình diễn xiếc để kiếm sống. Rémi được tiếp xúc với nhiều kiểu người, sống khắp mọi nơi, nơi thì lừa đảo, nơi thì xót thương. Em đã tự lập từ khi còn rất nhỏ, và không những lo cho mình, còn bảo đảm việc biểu diễn và sinh sống cho cả một gánh hát rong. Đã có khi em và cả đoàn lang thang suốt mấy ngày không có chút gì trong bụng. Đã có khi em bị lụt ngầm chôn trong giếng mỏ mười mấy ngày đêm. Đã có khi em mắc oan, bị giải ra trước toà án và bị ở tù. Và cũng có khi em được nuôi nấng đàng hoàng, no ấm.

Trích trong tác phẩm Không gia đình: “Ngày hôm nay, cái ngày phiêu bạt đầu tiên, đã rất tồi tệ, vậy thì ngày mai sẽ ra sao đây? Tôi đói, tôi khát, và chỉ còn lại ba xu trong túi. Cho dù có ra sức thò tay vào túi mà xoa nắn chúng, thì số tiền xu cũng chẳng tăng lên. Tôi sẽ làm gì để nuôi sống gánh hát, nếu những ngày tiếp theo chúng tôi không thể biểu diễn được? Nào rọ mõm, nào giấy phép ca hát, tôi biết lấy đâu ra những thứ ấy? Vậy là cả bọn chúng tôi sẽ đành phải chết đói ở một xó rừng, dưới một bụi cây chăng? Vừa vật vã với những câu hỏi buồn rầu ấy, tôi vừa ngắm nhìn những ngôi sao lấp lánh trên đầu tôi, giữa bầu trời tối om. Không có lấy một ngọn gió. Khắp nơi đều là cảnh tĩnh mịch, vắng bặt tiếng lá xào xạc, tiếng chim kêu, tiếng bánh xe lăn trên đường cái; trải rộng ra hút tầm mắt tôi, trong khoảng sâu xanh thẳm, là một vùng trống rỗng: chúng tôi mới cô độc, mới bơ vơ biết bao!”
 
Back
Bên trên